Cơn mưa cuối đường vẫn rơi ... Rào rạc ... Một cơn mưa bụi nhẹ nhàng . Nhẹ nhàng mà lạnh giá ... lạnh giá mà sâu lắng đọng lại trong con tim của một người ... Nát tan ...
Một con rối ngu ngơ vui tươi trong tay ai dại khờ mà hôk bík rằng cuộc đời ngoài kia đang dành cho nó nỗi đau ẩn hiện ! Một con rối ngây thơ dại khờ trong tay ai kia ...Hạnh phúc lại ra đi ... põ lại nó cùng nước mắt ! Dối trá ! Ôi ... đau nhói !
Một con tim tươi cười trong lệ sầu rơi rơi mà chính nó chỉ có thể đc thương hại thôi ... Làm sa0 để nó đc yêu đây ... Chắc đó ... chỉ là một dòng nước mắt thôi ... Nhỉ ! Có nước mắt kia mới yêu nó mà thôi ...
Âm thanh buồn đau ... một tiếng thé lên cay xé lòng ... Không ngậm đc nước mắt trong con tim đã héo úa cùng dối trá và mùa đông lại về .... Lạnh giá ngoài hiên . Nó ôm mìk khóc để nước mắt kia có thể sưởi ấm nó dù chỉ là một phút giây hạnh phúc nữa thôi cũng đc mà ... Cơn gió hiu hắt vô tình như mún nuốt chững nó cũng nỗi đau !
Mưa kia vô tình bạt vào nó ướt át bên hiên cửa của cuộc đời . Không một ai ... không một chút ánh sáng ... nụ cười nó lóe lên và nó lại tắt lịm vì nó bík ... Không còn bất cứ ai bên nó dẫu cho nước mắt nó vẫn cứ lang thang trên con đường dài đầy vô vọng ... Tìm kiếm một tình yêu trong buốt giá ...
Đôi mắt nó sáng lấp lánh trong hạnh phúc vô hạn một phút chốc rồi lại vỡ tan . Lạc vào trong màn đêm vô tận không một số phận lận đận hận thù rồi cũng phôi pha vì ... Nó không thể hận thù một ai ... Trong trái tim nó chỉ có tình yêu nhưng ... nó đã lạc lối trong dối trá cuộc đời vô tình ngoài kia ! ...
Nó đã yêu như chưa bao giờ được yêu ...
Nó đã khóc như chưa bao giờ khóc ...
Nó đã cười như chưa có bao giờ có một nụ cười ...
Nó đã sống như chưa bao giờ được sinh ra ...