Khánh thành ngày 19/2/1990.
Nickname "Nhà Hát Của Những Giấc Mơ" nổi tiếng khắp thế giới là do Sir Bobby Charlton đặt.
Sân Vận Động Old Trafford - Nhà Hát Của Những Giấc Mơ Ngày đăng tin: 25/04/2006
Khởi công năm 1909, Old Trafford được hòan tất vào năm 1910, với tổng kinh phí xây dựng lên đến 60 000 bảng, trở thành ngôi nhà mới của CLB Manchester United (MU), thay thế cho vận động trường cũ kỹ Bank Street ở Clayton. Sân bóng được thiết kế bởi kiến trúc sư tài ba Archibald Leitch, cũng là người đã xây nên các cầu trường danh tiếng khác của Anh quốc như Hampden Park, Ibrox, và White Hart Lane. Trong bài viết về lễ khánh thành Old Trafford, 1 ký giả của tờ Sporting Chronicle đã cảm thán “Đó là 1 cầu trường rộng rãi, diễm kiều, và phi thường bậc nhất…1 sân bóng không đối thủ trên khắp hòan cầu, 1 niềm vinh dự cho thành Manchester”.
Vào các năm 1911 và 1915, Old Trafford là địa điểm tổ chức chung kết cúp FA. Năm 1939, sân thu hút 1 lượng khán giả kỷ lục là 76.962 người đến theo dõi trận bán kết cúp FA giữa Grimsby và Portsmouth. Trong thời kỳ đệ nhị thế chiến (1939-1945), Old Trafford bị tàn phá nặng nề bởi những cuộc oanh tạc bằng không quân của phát xít Đức, do thế mà trong suốt 3 năm sau đó từ 1946 đến 1949, MU phải “đá nhờ” tại sân Maine Road của CLB cùng thành phố là Manchester City. Năm 1966, Old Trafford là 1 trong những sân vận động được dùng cho World Cup tổ chức tại Anh. Trận chung kết tái đấu cúp FA năm 1970 giữa Leeds và Chelsea cũng diễn ra tại đây. Trong thập niên 1970, Mộng Hý Trường trở thành sân bóng đầu tiên ở Anh được trang bị hàng rào quanh sân, nhằm ngăn chặn những hành vi quá khích của cổ động viên (hàng rào này về sau bị dỡ bỏ).
Thiết kế nguyên thủy của Old Trafford bao gồm 1 khán đài ngồi có mái che, và 3 mặt khán đài đứng (*) lộ thiên. 3 mặt lộ thiên này sau đó đều được lắp đặt thêm mái bằng, với những hàng cột chống đỡ bên dưới.. Những hàng cột dĩ nhiên gây trở ngại cho tầm nhìn của người hâm mộ, do vậy mà trong thập niên 1960, người ta thay thế hệ thống mái che cũ bằng những tấm mái chìa không cần đến cột trụ.
Song song với việc nâng cấp thường xuyên, sức chứa của Old Trafford cũng dần được thu nhỏ lại, từ thập niên 1960 trở đi thì chỉ còn có 58 000 chỗ. Sang đến đầu thập niên 1990, sân lại phải trải qua 1 đợt tái thiết, dỡ bỏ hòan tòan những khu khán đài đứng, và thay vào đó khán đài ngồi, ngõ hầu đáp ứng các tiêu chuẩn về an tòan cầu trường của liên đòan bóng đá Anh. Sau lần tái thiết ấy, sức chứa của sân bị rút xuống còn có… 44.000 chỗ, quá ít với 1 đội bóng tầm cỡ như MU. Nhận rõ sự bất cập, ban lãnh đạo CLB quyết định mở rộng Old Trafford vào năm 1995 với việc xây mới khu khán đài 3 tầng phía Bắc, tăng tổng sức chứa lên 56.000. Tân khán đài phía Bắc, với kinh phí xây dựng 19 triệu bảng, có chiều cao 200 feet, và sở hữu 1 giàn mái chìa lớn nhất tòan châu Âu. Viện bảo tàng MU, phòng truyền thống, khu nhà hàng Red Café, và những khán phòng đặc biệt dành cho các VIP cũng tọa lạc nơi khán đài mới này.
Tuy thế, khán đài phía Nam mới là trung tâm của Old Trafford, với khu vực dành cho ban huấn luyện, phòng kiểm sóat an ninh, khu tác nghiệp truyền hình, cũng như các văn phòng quản trị và vài nhà hàng sang trọng. Điểm đặc biệt của khán đài phía Nam là hơi dốc, do đó mà có phần thấp hơn 3 khán đài còn lại. Đường hầm dành cho cầu thủ trước kia cũng từng nằm ở trung tâm khán đài Nam, nhưng đến năm 1993 thì được chuyển sang nằm ở góc Tây Nam, cùng với phòng chờ và phòng thay quần áo. Đường hầm cũ vẫn còn, nhưng bỏ không, chỉ mở cửa mỗi khi có khách tham quan, hay nhân 1 dịp đặc biệt nào đó.
Khán đài phía Đông ngoài những chỗ ngồi thông thường, còn có khu dành riêng cho cổ động viên đội khách nằm ở góc Đông-Nam, và khu dành cho người khuyết tật ở kế cận. Tên gọi trước đây của khán đài này là Hậu Đài (**) Bảng Gôn, vì bảng tỷ số được đặt ở đấy. Về sau, bảng tỷ số này được thay thế bằng 2 bảng điện tử gắn tại 2 góc khán đài Bắc. Tháng 1-2000, khán đài Đông được xây thêm lên 1 tầng, góp thêm 3.000 chỗ vào tổng sức chứa của Old Trafford. Mặt tiền khán đài Đông trông như 1 cao ốc văn phòng, với những bức tường và cửa đều làm bằng kính tráng thiếc, phía trước là tượng đài ngài Matt Busby, bảng đồng tưởng niệm thảm họa Munich, cùng với chiếc đồng hồ nối tiếng ghi nhớ thời khắc định mệnh ngày 6 tháng 2 năm 1958. Cửa hàng kinh doanh đồ lưu niệm MU cũng nằm trong khu này.
Khán đài phía Tây, tức hậu đài Stretford, là chỗ tụ hội của các fan hâm mộ cuồng nhiệt nhất. Trước kia, nơi đây là khu khán đài đứng với 20.000 fan “to mồm” (Người ta đã từng đo đạc và phát hiện ra rằng: tiếng ồn do các fan khán đài Stretford gây nên còn dữ dội hơn cả âm thanh gầm rít phát ra khi 1 chiếc phi cơ phản lực cất cánh). Sau năm 1993, Stretford được cải tạo thành khán đài ngồi, và đến tháng 8 năm 2000 thì được xây thêm tầng 2. Tại hội trường bên trong tầng 2 này, có tượng đài của siêu sao vang bóng 1 thời Denis Law, người mang biệt danh “ông vua của Stretford”.
Sau khi tầng 2 của khán đài Tây hòan tất, sức chứa của Old Trafford là 68.217 chỗ. Hiện nay, kế hoạch tiếp tục mở rộng 2 góc Tây Bắc và Đông Bắc khởi công từ đầu tháng 8-2005 đã gần hoàn thành. Từng khu khán đài mới đang dần đưa vào hoạt động ở một số trận đấu cuối cùng của mùa giải 2005/06, trước khi chính thức trở thành một phần của SVĐ huyền thoại này kể từ mùa giải 2006/07 trở đi. Tổng sức chứa của sân Old Trafford sau khi dự án mở rộng này hoàn thành sẽ là 75.000, đứng thứ 2 ở Anh, sau SVĐ quốc gia Wembley. Về lâu về dài, ban lãnh đạo Manchester United còn dự tính xây mới khán đài Nam với kiến trúc tương tự như khán đài Bắc, nhằm tăng sức chứa lên 1 con số khổng lồ là … 92.000.
Năm 1996, Old Trafford đăng cai 1 trận bán kết EURO tổ chức tại Anh. Năm 2003, sân vinh dự trở thành địa điểm của trận chung kết Champions League giữa AC Milan và Juventus. Tuy nhiên, nhiều người cho rằng không khí ở Old Trafford hiện nay có phần kém sôi nổi hơn trước, Sir Alex Ferguson cũng hay phàn nàn rằng các fan giờ đây hay ồn ào vô lối và ít còn đồng ca như xưa. Do đó, tầng trên của hậu đài Stretford đã được tổ chức thành 1 khu chuyên ca hát cổ vũ, nhằm tạo lại sự hưng phấn của những ngày xưa…. Dù cho thế nào chăng nữa, Old Trafford vẫn luôn luôn vĩ đại, và ma thuật của nhà hát giấc mơ không bao giờ ngưng mê hoặc những “túc cầu giáo dân”.