CN_-Bim-_ Lớp phó học tập
Tổng số bài gửi : 74 Age : 30 Đến từ : VietNam Job/hobbies : ÇÑ☼—Bĩm—☼ Humor : Handsome =)) Registration date : 06/10/2008
| Tiêu đề: Bộ đồ chơi, sở thích và đam mê Tue Oct 07, 2008 10:41 am | |
| Khi còn bé, hắn luôn ao ước có bộ đồ chơi làm bác sĩ như mấy đứa bạn hàng xóm cùng trang lứa...
Bởi hắn không thể chơi đồ hàng như đám con gái, cũng không được ra ngoài trời nghịch cát, bắn bi, thả diều như bọn con trai...Hắn ốm yếu, bệnh liên miên, nên phải ở trong nhà để an toàn tuyệt đối...
Lúc ấy, thấy tụi bạn có một bộ đồ chơi làm bác sĩ hẳn hoi, bao gồm ống nghe, kim chích, vali, kéo, vỉ đựng thuốc giống như thật...và các dụng cụ cần thiết khác...hắn thích lắm...Có nó, hắn có thể chơi với đám gấu bông....Hơn nữa, hắn uống thuốc liên miên, mẹ pha thuốc loãng với nước nên các vỏ vỉ thuốc, vỏ viên thuốc con nhộng...được hắn giữ lại, dần dà thành một hũ thật đáng sợ...Nhưng có thể dùng để chơi bán thuốc...Thú vị vô cùng...Tiếc là hoàn cảnh gia đình không đủ để hắn "sở hữu" bộ đồ chơi hằng mơ ước....
Hắn ra vào bệnh viện như cơm bữa, trước cổng bệnh viện thường xuyên có những người bán đồ chơi dạo...Nhìn bộ đồ chơi ấy, hắn thèm thuồng...Và một ý nghĩ trỗi dậy trong hắn...Lớn lên, nhất quyết phải làm bác sĩ...để có được những dụng cụ ấy...những dụng cụ kim loại sáng bóng, đẹp tuyệt...chứ không phải là đồ chơi nữa...
Hắn tự tay làm ống nghe, kim tiêm cho mình...Hắn khám cho gấu bông, thuốc thì nhìn y chang thật...Ở nhà một mình với bộ trò chơi handmade ấy, hắn vui lắm...
Thời gian trôi đi...
Gia đình hắn khá giả dần, hắn cũng không ốm yếu như trước...Ước mơ làm bác sĩ bây giờ không phải để có bộ dụng cụ, mà là chữa bệnh giúp người, giúp đời...
Nhưng, những lần ra vào bệnh viện, những viên thuốc đắng nghét cùng những mũi tiêm đau nhói vẫn còn trong kí ức tuổi thơ...Mùi cồn, mùi bông băng trong bệnh viện làm hắn choáng váng, khó thở...Hắn sợ mùi cồn, mùi máu, mùi bệnh viện. Hắn sợ đối diện với bệnh viện, sợ tất cả những gì liên quan đến bệnh viện...Thật quá mâu thuẫn, ao ước được làm bác sĩ mà lại sợ thì làm thế nào được...
Hắn biết rõ nhược điểm của mình...Hắn không muốn thi vào Y Dược, hắn quyết định thi vào Nhân Văn...
Nhưng, dư luận, gia đình, xã hội...đã làm hắn lung lay...Làm bác sĩ, gia đình sẽ tự hào, mở phòng mạch sẽ kiếm được bộn tiền...Rồi xã hội công nhận sự quan trọng của mình, nở mặt nở mày với bạn bè...chứ ai đời nam nhi mà lại thi vào Nhân Văn, ngượng chết. Hắn giỏi Văn thật, hắn lãng mạn thật, nhưng hai sự lựa chọn ấy quá đối lập nhau, mà gia đình hắn lại muốn hắn có tương lai rộng mở...Cả bên nội lẫn bên ngoại đều kì vọng hắn thi vào ngành Y, thầy cô cũng vậy...Mà hắn cũng muốn làm bác sĩ mà, mơ ước từ nhỏ đấy, sợ máu, sợ cồn thì sau này khắc phục, có sao đâu! Hắn đam mê làm bác sĩ cơ mà...
Rồi hắn cũng đậu. Với số điểm cao ngút ngàn...
Gia đình tự hào. Thầy cô hài lòng. Bạn bè ngưỡng mộ. Chỉ có hắn có một nỗi sợ rùng rợn thoáng qua: "Rồi sau này làm bác sĩ, phải mổ, phải tiếp xúc với người bệnh, chịu nổi không? Thôi, kệ, tới đó tính"...
Trầy trật mãi, với đủ thứ "thủ thuật" và "thủ đoạn" để hắn giấu đi bí mật của mình khi còn ngồi trên giảng đường đại học...Hắn chính thức trở thành sinh viên thực tập...
Nhưng rồi cũng không thể giấu được....
Cầm dao mổ, chân tay hắn rụng rời, mồ hôi toát ra, không thể tập trung tư tưởng để mổ. Máu túa ra từ da thịt người, hắn la toáng lên, ôm đầu bỏ ra khỏi phòng mổ...
Mọi người tiếc cho hắn, một sinh viên giỏi, nắm vững lý thuyết, thế mà không thể thực hành...
Sự lựa chọn của hắn, phải nói là quá sai lầm...Nỗi sợ ấy đã có trong người từ khi còn bé, thì làm sao vứt bỏ được...
Nhờ vài mối quan hệ, cuối cùng khóa thực tập của hắn cũng được kết thúc. Cầm tấm bằng bác sĩ loại khá, hắn nằm nhà, sống nhờ vào ba mẹ mấy tháng trời...Trong khoảng thời gian đó, hắn suy nghĩ rất nhiều...
Hắn thích làm bác sĩ, chỉ là "thích". Cái sự "thích" này tồn tại từ lúc bé, lúc đó hắn chưa đủ chín chắn để nhận thức rằng bác sĩ không phải chỉ cầm ống nghe, tiêm cho bệnh nhân, và đặt đơn thuốc như hắn từng thấy. Còn phải qua nhiều thử thách nữa mới bám trụ được..."Thích" nhưng không có tố chất làm, thì chỉ là con zéro...
Và hắn mới nhận ra, hắn thích có "bộ đồ chơi bác sĩ" chứ không thể "làm bác sĩ"...
Năm sau, hắn đậu vào trường Nhân Văn. Điểm cao hơn cả mong đợi...
Hắn cố học thật tốt để theo đuổi ước mơ chân chính của mình...
Và hắn nổi tiếng. Những mẩu truyện ngắn của hắn được đăng rất nhiều trên các báo khác nhau. Hắn học nâng cao hơn nữa để có thể giảng dạy ở các trường cao đẳng, đại học...Càng học, hắn càng đam mê....
Hắn không hối hận vì ngã rẽ bất ngờ trong cuộc đời do mình chọn...
Trong căn biệt thự sang trọng, bên cạnh một tủ sách cao vời vợi, với sách vở chất chồng...Thì ở một góc bên cạnh chiếc giường ngủ, là một bộ đồ chơi bác sĩ y như thật-niềm khao khát của hắn lúc nhỏ, như nhắc với hắn về sự lựa chọn dại dột, nông cạn khi xưa...
***
Ai cũng có một hướng đi cho tương lai của mình. Nhưng hãy suy nghĩ kĩ, phân biệt giữa "thích" và "đam mê", bạn nhé! | |
|