Tôi sẽ kể cho các bạn nghe câu chuyện về sự trung thực mà một người bạn cũ thời cấp 2 đã dạy tôi.
Tình cờ tôi nhớ đến cậu ấy khi tôi dọn dẹp lại đóng bừa bộn sách vở trong phòng và những bài kiểm tra năm đó rơi ra làm hiện rõ từng kí ức của thời đi học..
Có một lần, trong tiết kỹ thuật, thầy kiểm tra đột xuất. Hai đứa tôi đều không có một chữ trong đầu, rồi tôi bảo cậu ta giở tài liệu trong lúc kiểm tra. Kế hoạch thành công tốt đẹp và bài kiểm tra của hai đứa tôi đạt điểm khá cao. Sau khi phát bài, thầy bảo cả lớp đọc điểm để thầy ghi vào sổ. Đó là một sai lầm lớn, nhưng tôi cũng không biết có nên gọi cách mà thầy tin tưởng vào học sinh của mình là một sai lầm không. Thực ra thầy không sai, mà là chúng tôi đã phạm lỗi với chính mình, đã đánh đổi sự trung thực của bản thân để lấy những con số. Hơn phân nửa lớp đã khai gian điểm của mình, người 6 điểm thì đọc thành 9 điểm, kẻ 8 điểm cũng tự nhiên đọc to rằng mình điểm 10. Và thầy vẫn vô tư ghi những con điểm "ảo" đó vào sổ.
Khi thầy gọi gần đến tên cậu bạn tôi, tôi quay sang hỏi cậu ấy:"Chúng nó hét điểm ghê quá mà thầy chẳng biết, H được có 7 điểm, lát H khai 9 điểm đi!". Cậu ta vẫn im lặng. Khi thầy gọi tên, cậu ta dõng dạc đứng dậy và nói: "Thưa thầy 4 điểm ạ!". Cả lớp quay phắt về phía cậu ta như thể đang nhìn một thằng ngốc, tôi cũng há hốc mồm chờ sự đính chính của cậu ấy vì nghĩ rằng có thể cậu ta đọc nhầm. Nhưng không, cậu ấy ngồi xuống, nhìn chúng tôi và cười...
- Cậu ngốc à? Làm thế mình thua thiệt tụi nó bao nhiêu là điểm! - Tôi quay sang gắt gỏng.
- Những con điểm đó chưa đủ nhiều để mua được lòng tự trọng của mình..- Cậu ta nhìn tôi với ánh mắt kiên định, rồi cậu ta kể - T biết không, lúc tụi mình kiểm tra xong, giờ chơi mình thấy A ngồi khóc. Mình hỏi thì bạn ấy nói rằng bạn ấy làm bài chỉ khoảng 6 điểm mặc dù đã học bài rất kĩ. Lúc nãy mình cũng thấy A đọc điểm 6 chứ không hơn. Mình viết thư hỏi tại sao A không đọc điểm cao thì A nói rằng, bạn ấy trân trọng những gì bạn ấy đạt được dù nó có thấp đến đâu chăng nữa. Mình tự thấy dù điểm mình có cao hơn A thì mình cũng đã thua bạn ấy về mọi mặt..
Tôi lặng người nghe câu chuyện của cậu bạn và A. Cậu ta nói rằng 4 là số điểm cậu ta phải có nếu như cậu ấy không giở tài liệu trong lúc kiểm tra. Tôi tin rằng 4 điểm đó còn là một niềm đáng tự hào khi cậu ta đã sơn mình bằng một màu sơn thật khác với mọi người, đã chiến thắng được căn bệnh thành tích và dám đối diện với sai lầm của chính mình. Sau này, con điểm đó sẽ nhắc nhở cậu ấy cố gắng hơn.
***
Tôi nhìn bài kiểm tra kỹ thuật cũ kỹ năm đó với con điểm 7 đỏ chót có một đường gạch bút chì cắt ngang, kế bên là số 4 và những dòng chữ nguệch ngạc bằng bút chì: "Chỉ có 4 điểm thôi, lần sau sẽ cố gắng hơn".
Nếu bạn gặp lại người thầy đó, chắc hẳn ông sẽ không nhớ tôi đã đọc điểm mấy để ông ghi vào sổ, nhưng tháng đó tôi đã bị mẹ la một trận tơi bời vì tội không học bài và điểm kỹ thuật chỉ có 4. Và tôi lại thấy rất vui và nhẹ nhàng khi đã sống trung thực như thế...