Những năm tiểu học, tôi chưa bao giờ bị điểm 7, duy nhất một lần bị 7.5, lác đác vài điểm 8 và hằng hà sa số điểm 9, 10.
Là học sinh, ai mà không từng bị điểm kém. Nhưng quan trọng là những con điểm ấy có ảnh hưởng sâu sắc đến bạn ở thì tương lai hay không, và nó in sâu vào kí ức bạn như thế nào.
Đối với tôi, thì những con điểm lại là một bài học, một kinh nghiệm sống thật hữu ích. Nó giúp tôi "đối phó" với cuộc sống về sau này.
Phải nói rằng, tôi học khá thoải mái và dễ chịu, cho đến khi...
Lớp 2, có lần cô ra đề bài tập làm văn: "Hãy kể về việc rửa ấm chén" của em thì tôi tắt tịt. Bởi tôi chưa lần nào làm công việc này, và tôi không hề biết thế nào là "ấm chén"!
Mẹ mua về một quyển văn mẫu, nhưng tôi không chịu chép và học thuộc lòng, bởi đó không phải bài mình. Ngày phát bài kiểm tra, cô khiển trách tôi trước lớp. Lẽ ra tôi bị điểm 1 nhưng cô cho tôi làm lại. Tôi bị một trận đòn nhớ đời ở nhà. Và thế là, như tụi bạn cùng lớp, tôi đành chép y văn mẫu và nhận điểm 8...Từ đó trở đi, hễ có bài văn nào lạ lẫm, bắt bí, thì tôi "cầu cứu" văn mẫu, bởi tôi không muốn thấy sự thất vọng của thầy cô đối với cô học trò giỏi Văn nhất nhì trường, và sự giận dữ từ mẹ...
Lên cấp 2, tôi chịu nhiều thăng trầm hơn, phải chấp nhận nhiều điểm xấu hơn. Nhưng chưa lần nào dưới trung bình cả. Tuy nhiên đó chỉ là hai năm đầu, hai năm sau, mọi chuyện hoàn toàn khác...
Lần nọ, giáo viên bộ môn Lý nói qua quýt với chúng tôi rằng hãy làm hết bài tập của bài mới, vì cô muốn có sự chuẩn bị thật kĩ lưỡng. Tôi không nghe thấy vì lúc đó lớp học quá ồn ào. Tiết sau, chỉ đúng 5 bạn có làm bài tập. Tôi soạn bài gần ba trang giấy, nhưng cũng nằm trong 35 đứa chưa làm bài tập. Cô nói rằng cô thất vọng về tôi, và cho cả đám 0 điểm. Lần đó tôi rất uất ức, bởi tôi có học bài kĩ lưỡng và soạn bài rõ ràng, thế mà cũng bị 0 điểm vô lý.
Và thế là, những tiết học sau, tôi luôn soạn trước, làm trước hàng đống bài tập. Tôi không biết cách làm nên phải viện trợ sách tham khảo...
Lớp 9. Cô bắt tôi lên chép bài kiểm tra 15 phút cho lớp. Thời gian đúng 15 phút, nhưng cô không cho tôi dư giờ. Khi chép xong cho lớp còn đúng 5 phút. Cô bảo tôi chép đáp án, nhưng làm sao mà kịp! Tôi là thánh hay sao! Lần đó tôi tức đến nỗi khóc tại lớp. Lần đó tôi nhận 4 điểm vô cớ. Thế là từ đó, tôi từ chối bất kì sự nhờ vả chép bài nào của thầy cô...
Tôi chưa một lần bị điểm xấu vì không học bài, mà luôn bị những con điểm "không mời mà đến" từ vài nguyên nhân buồn cười. Tôi cam chịu. Cũng vì nhờ những con điểm ấy mà tôi không ỷ lại. Tôi cố gắng, miệt mài gỡ điểm, và không còn sốc, choáng trước những con điểm xấu sau này...
Những tưởng bước vào ngưỡng cửa cấp 3, tôi sẽ yên ổn. Sẽ không bao giờ còn những con điểm kém vô lý, sẽ không còn "xù lông" để tự vệ trước những chướng ngại. Không ngờ...
Tôi chưa bị dưới trung bình lần nào ở học kì 1 lớp 10. Vậy mà qua học kì 2, môn Văn - môn tôi học tốt nhất, lại "tặng" cho tôi con ngỗng xấu xí vô cùng...
Lần ấy kiểm tra 5 phút, cô ra đề là phân tích biện pháp nghệ thuật trong tác phẩm và dẫn ra ví dụ minh họa. Tôi làm theo, gạch ý đầu dòng và nêu đầy đủ. Vậy mà lại bị điểm 2 - thấp nhất lớp. Bởi cô bắt tôi phải phân tích thành đoạn văn, trong 5 phút. Tôi thật sự bực tức. Tôi không buồn vì điểm 2 có thể kéo thành tích tôi xuống thảm hại, mà sốc là vì đề bài vô lý của cô...
Chưa hết, nguyên học kì 2, tôi chưa một lần ăn ngon ngủ yên với môn tôi yêu thích nhất. Bài tập làm văn liên tục bị 5 điểm, không leo lên nổi con 6 với lời phê nhát gừng: "Lạc đề!"
Chẳng thể nào...Bởi tôi có điểm Văn cao nhất lớp hồi kì 1 cơ mà! Có lẽ kì này tôi trượt dốc thật sự...Tôi không còn tia hy vọng nào trước ba số 5 ở cột một tiết...Tôi chỉ còn lao đầu vào học vì đam mê, vì một hy vọng mong manh không bao giờ đến...
Ấy vậy mà điểm thi môn Văn của tôi lại cao chót vót nhờ tôi nỗ lực học ngày đêm...Nhờ vậy mà tôi may mắn có điểm trung mình môn Văn cả năm là 6.7, đủ điểm đạt học sinh giỏi...
Tôi không buồn vì số điểm môn tôi thích nhất lại thấp nhất, tôi còn thầm cảm ơn những-con-điểm-xấu-không-rõ-nguyên-do, nó đã cho tôi thêm nghị lực để vượt qua những thử thách của chính mình. Nhờ vậy mà khả năng chống chọi của tôi cao hơn hẳn...Và kiến thức tôi, nhờ đó, cũng cao hơn nhiều, hình như nó tỉ lệ nghịch với điểm số thì phải, thật kì lạ!
Tôi không còn dùng văn mẫu, cũng chẳng xem nhiều sách giải. Tôi tin vào khả năng của mình. Chỉ cần nỗ lực, tôi sẽ thành công. Cảm ơn những con điểm xấu!