Bầu trời cứ mãi một màu xanh…vô tận…
Bầu trời có được những gì ta khao khát, biết là cao lắm nhưng vẫn muốn chạm vào và cảm nhận.
Trên trời, mây lững lờ, mây trôi…trôi vô lối, không cần biết sẽ về đâu và tan ra như thế nào, như chỉ cần bay với trời là đủ!
***
Mây…cứ mãi là màu trắng, bồng bềnh…
Mây có thể chuyển mình thành màu xám, xám hơn…rồi lại trắng tinh, lại bồng bềnh…lại được mơn man trong gió
Trong mây, có những hạt nước, được mây ôm ấp….chực tràn, không biết khi nào sẽ rơi… dường như chỉ cần được mây bao bọc là đủ.
***
Mưa… mưa không luôn trong suốt… mưa long lanh
Mưa rơi thật nhanh, cảm giác lạ khi vụt nhanh qua cơn gió rồi vỡ vào mặt đất.
Mưa mang theo bụi_bụi của những ngày nắng, bụi của những gì là cũ kỹ... đi một vòng, bụi lại trở về nơi là của nó.
***
Trong lúc này, ta muốn chạm vào màu xanh vô tận ấy, muốn bắt lấy cái xôm xốp bồng bềnh, muốn hoà vào những giọt long lanh mát rượi ấy. Và muốn vứt đi những gì là kỷ niệm, đã cũ lắm!
Có thể xem….
Bầu trời là hạnh phúc
Mây đen là nổi buồn
Mưa như nước mắt
Bụi là kỉ niệm.
Đôi mắt ta hướng về bầu trời [màu xanh].
Đã quá nhiều mưa cho 1 đám mây.
Đã quá nhiều bụi, quá cũ nên không cần nhớ...