Nó nhìn ra cửa sổ bằng đôi mắt xa xăm…nó muốn tìm kiếm điều gì đó mới mẻ của một ngày mới…miệng nó ngậm kẹo và nó bắt gặp Nắng.
Nó chợt nhận ra ánh nắng đang hắt vào mặt nó. Chói ! Nóng ! Chả có jì thú vị cả !
Nó lại tự hỏi, tai sao nắng lại có thể làm 1 lúc 2 công việc như thế? 1 là làm ta ấm áp, dễ chịu, 2 la` khiến ta vật vã mồ hôi và không vui cho mấy.
Không phải nắng wá tài tình, nhưng nó hình như đã bắt đầu ngưỡng mộ nắng. Nó chăm chú nhìn nắng nhìu hơn.
Rồi nắng chíu wa những phiến lá còn đọng chút sương…sương long lanh lạ kì khi có nắng…
Nắng trải ra đường, vàng hơn, gắt hơn, nhìu người lấy nón ra đội…đó là gì? Đó là ghét nắng?? đó là bảo vệ họ?? Tiêu cực và tích cực, cóa ai biết đâu…
Và ngày hôm đó, nắng lên nóng đất, nhưng, nó vẫn bước đi với cái đầu trần…để nắng không cô đơn !